Có một chiều dọc theo những vòng xe, vô tình nhận ra những khóm trắng bên đường, tinh khôi đầy hoang dại. Khóm trắng đã đi vào ký nhớ, mỗi khi xa lại ùa về nguyên sơ với niềm thân thương lạ thường. Khóm trắng ấy…một loài hoa… Xuyến Chi.
Trên đất badan, có một thân gộc gầy, chiếc lá mong manh. Những cánh hoa vươn mình khoe sắc, một màu trắng tinh sương. Cánh nhụy vàng lại điểm thêm cho sắc trắng ấy sự giản dị lạ thường mỗi lần hoa chao mình trước gió…Mỗi mùa hoa đi qua là một mùa nhớ. Nhớ cô bạn ngày xưa với mối tình hồn nhiên ngây dại. Nhớ ai đó yêu hoa, yêu cả đôi mắt tuổi học trò. Hiến dâng tất cả cho đời, để rồi sau mùa hoa, cánh rụng. Cánh âm thầm buông mình gởi lòng nơi đất Mẹ… và từ thẩm sâu hoa lại về khoe sắc ban mai.
Mấy ai biết rằng, Xuyến Chi là chuyện tình buồn giữa chàng Rom và nàng Rain trong câu chuyện cổ tích về một tình yêu không trọn vẹn. Tất cả chỉ còn lại là ký ức về một loài hoa, về một tình yêu trinh nguyên của thời hiến dâng không toan tính…phải chăng Xuyến Chi là xuyến xao, tiếc nuối điều gì…
Có bao giờ bạn tự hỏi. Khi xa ta nhớ gì? Và có lẽ chỉ đơn giản vậy. Xa Em...Phố buồn. Phố nhớ… Nhớ cái nắm tay vụng về, gấp gáp tin yêu. Nhớ núi sương mù- đất đỏ và cả hai mùa nắng mưa. Tôi yêu đất đỏ và tất cả những gì thuộc về nó, hoang dại, xa xăm và đầy ám ảnh. Phố núi giờ chắc đã vào đông…Ta giật mình tìm về trong từng hơi thở…Có một loài hoa đi xa mà nhớ, lặng lẽ hiến dâng cho đời… để một lần khẽ vô tình gọi thầm loài hoa ấy…Xuyến Chi.
Nguyễn Pháp
trang này gọi là Blog phải không Pháp ???
Trả lờiXóauhm, blog đó bạn. cảm ơn bạn đã ghé thăm
XóaMừng blog Chapi tiên sinh :
Trả lờiXóahttp://caohocvan16qnu.blogspot.com/2013/12/em-la-xuyen-chi-tan-van-nguyen-phap.html